Đã lâu lắm rồi hình như tôi mới có cảm xúc…thích một ai đó thì phải, mà thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút do dự. Tất nhiên là tình cảm sao có thể nói là do dự thích hay không, thích là thích thôi.
Lần đầu tiên thích một người là khi tôi học…mẫu giáo. Lúc ấy tôi thích một đứa nhóc con trai cùng tuổi vì bởi một lí do cực đơn giản, nhóc con trai ấy đã chia cho tôi một nửa số kẹo mà nó có. Thế là thích thôi. Nhưng rồi sau đó tôi cũng không thích được lâu bởi sau đó có hàng tá nhóc con trai chia cho tôi không phải “một nửa” mà là “tất cả” số kẹo mà nhóc con trai ấy có. Nghĩ lại thì thứ tỉnh cảm ngây ngô ấy cũng khá hay ho.
Rồi tôi lớn lên, thậm chí còn không nhớ có bao nhiêu cậu con trai mà tôi đã thích nữa. Mà đôi khi chỉ vì những lí do cực kì …nông nổi như: vì đẹp trai, vì biết chơi đá bóng cực giỏi hay biết vẽ tranh thật đẹp như nghệ sĩ…. Vân vân và vân. Tính ra đến năm học cấp 3 có lẽ tôi đã thích đến chục người rồi thì phải, nhưng hầu hết, cũng chỉ được một thời gian nhanh thì một hai tuần lâu thì hai đến ba tháng là cùng.
Cho đến cấp 3, tôi thích lớp trưởng cùng lớp. Nhưng xem chừng cậu ấy không có tình cảm với tôi. Cậu ta khá lạnh lùng, vả lại suốt ngày ôm mặt với sách vở. Tôi khác hoàn toàn, suốt ngày bay nhảy với những thứ ngoài sách vở, nhưng tôi vẫn thích cậu ta vô điều kiện. Mặc dù trong lớp cũng có con bé học giỏi hơn tôi thích cậu ta và xem chừng cậu ta hợp với tính con bé đó hơn. Cho dù như thế nhưng có thể nói đó là mối tình đơn phương lâu nhất của tôi, và sau 3 năm đến khi ra trường tôi vẫn âm thầm với tình yêu lặng thầm ấy. Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ thích cậu ta mãi, nhưng chỉ không lâu sau vào đại học, khi gặp lại cậu ta, tôi không còn cảm giác như trước nữa, nói chính xác hơn là “tôi không còn thích cậu ta nữa”. Cũng không hiểu vì sao.
Một vài mối tình chóng vánh đến rồi qua đi, tôi cũng thích một số người nhưng rồi cũng không được lâu. Hầu hết khi tôi thích mấy anh chàng đó thì họ không hề biết đến điều đó, còn khi tôi không còn thích nữa thì nghịch lí thay họ lại có tình cảm và muốn “cưa cẩm” tôi. Nhưng khi ấy dường như chẳng có ý nghĩa gì hết.
Và rồi, tôi loay hoay với băn khoăn “liệu bao giờ mình mới tìm thấy đúng người mình thích nhỉ”. Sau khi chia tay vài người, tôi nói tuột một câu nghe thật phũ phàng cho lời chia tay “em nhận ra em không còn thích anh nữa”. Thế đấy, lời chia tay của tôi nghe sao mà chát chúa.
Và rồi một lần nữa trái tim tôi lại lỗi nhịp, tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên, tôi thích anh với đôi mắt cận, khuôn mặt thông minh sáng sủa và nhất là giọng nói trầm ấm áp của anh. Anh không thích tôi, có thể, tôi đoán như thế. Anh khá lạnh nhạt, thậm chí còn không đưa mắt về phía tôi dù chỉ một lần. Haizz, với cái kiểu thái độ như thế này xem ra tôi cũng chẳng lạc quan khá khẩm hơn mấy lần trước.
Tôi gặp anh trong lần gặp gỡ với đám bạn, anh là bạn của một người mà tôi không thân thiết lắm, thế nên dường như tôi cũng chẳng có được chút “thông tin” gì về anh cả. Thêm mấy lần gặp gỡ thậm chí còn chẳng hỏi han nhau được gì, không hơn.
Một chàng trai mới gặp gỡ số lần chưa đủ bằng đầu ngón tay liệu tôi có thể nói thích anh ta được hay chăng? Tất nhiên là chẳng thể nào rồi. Nhưng dường như tôi vẫn nhớ đến anh ta hàng ngày, và anh ta làm tôi phát điên với những suy nghĩ tự ảo ảnh về tình yêu chẳng có đầu có cuối ấy.
Tôi kể chuyện với đám bạn, chúng cười ha hả vì chẳng có một tia hi vọng mang tính khả quan cho mối quan hệ ấy cả. Con bạn quay ra đập bộp quyển sách và đầu tôi rồi bảo “mày bớt suy nghĩ cái kiểu viển vông cho tao nhờ”
Nhưng tôi vẫn thích anh, cho dù anh với tôi còn chẳng chat chit, chẳng chém gió qua Facebook, thậm chí chẳng một tin nhắn. Thế đấy, tôi vẫn cứ thích một người cho dù anh chẳng làm gì, chẳng cố tình làm cho tôi thích anh.
Tôi vẫn thích anh cho dù vẫn thấy nick anh sáng trên list dù chẳng dám buzz đến một lần, tôi vẫn chú ý mỗi khi trên Facebook có mấy hình mới của anh, tôi vẫn…theo dõi anh âm thầm cho dù anh chẳng mảy may biết đến điều đó.
Thứ tình cảm tôi dành cho anh liệu có quá trẻ con không, thích một người nhưng không hề nói cho người ấy biết, người ấy có lẽ còn chẳng coi tôi là bạn, chắc chỉ coi như một người quen. Nhưng, trái tim tôi, làm sao tôi có thể bảo nó làm được điều này hay điều kia, làm sao tôi có thể bảo nó điều khiển tôi thích một ai đó chứ không phải anh?
Những ngày cuối Thu thật là não nề, tôi bận rộn với thi cử, với hàng tá công việc làm thêm, lại thêm lớp học buổi tối. Dường như tôi bớt nhớ đến anh hơn, nhưng không phải là không nhớ, đôi khi lướt qua dòng suy nghĩ của tôi là nụ cười của ai đó giống anh, đôi khi tôi giật mình bởi một giọng nói ấm áp lướt qua tôi thật gần. Nhiều lúc mệt mỏi, tôi thở dài não nề, thật sự tình cảm mà tôi dành cho anh sao mà vô vọng…
Làm cách nào để quên anh được không? Tôi đã bao lần tự nhủ lòng mình như thế, bởi trong thâm tâm tôi tự biết, thứ tình cảm này chẳng hề đem lại chút hi vọng nào. Nhưng tôi không dám thổ lộ với anh, tôi tự mang cho mình cảm giác không tự tin, và tất nhiên, là lòng tự trọng của một đứa con gái…
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là không dám nói thật tình cảm của mình.
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là chờ dài cổ người ta nói thích mình…
Chắc có lẽ đến khi tôi tìm được một- người – khác- để – thích thì tôi cũng sẽ mãi mãi chẳng.. mở miệng nói được câu “em thích anh” mất ! ôi, nếu đây là tình yêu thì có lẽ tôi sẽ chẳng dám yêu một ai cho đến cuối đời, yêu mà cũng khó khăn như thế sao?
Có một sự thật là đám bạn thân thiết của tôi dần dần “rời bỏ” tôi, nói chính xác là dần dần từng đứa một đã có người yêu. Đôi khi buồn cố kiếm được một đứa rảnh rỗi để lang thang cùng cũng cực kì khó, và cả con bạn vốn dĩ thân thiết ngày nào giờ cũng đắm đuối bên tình yêu mới. Tôi đơn độc, hẳn rồi, còn ai đơn độc hơn tôi nữa?
Lâu rồi không thấy anh vào Facebook, cũng ít khi thấy nick anh sáng đèn. Anh, người duy nhất đề tôi quan tâm đến giờ cũng như thế, cũng “lặn” mất tăm, nhìn lại, hóa ra ngoài anh tôi không biết mình thích gì và quan tâm đến điều gì nữa. Có anh, có một người để quan tâm đến, cho dù người ấy chẳng hề mảy may để ý đến cũng là một hạnh phúc nhỏ nhoi đối với tôi rồi.
Mà hình như tôi dần dần đang mất đi cái thói quen chải chuốt, cũng chẳng mấy bận tâm đến ăn mặc, thậm chí lâu lắm rồi tôi chưa mua một bộ đồ mới. Có ai đó bảo rẳng “tình yêu là một chiếc áo mới” nhưng thật tệ là tôi đã từng có suy nghĩ mua áo mới để làm gì trong khi chỉ có tôi nhìn ngắm và tự khen rằng tôi mặc đẹp? Nhìn trong gương, tôi nhận ra, sao tôi lại tự biến mình thành ra như thế này?
Trên phim ảnh luôn có những tình yêu thật diệu kì và luôn có những kết thúc có hậu, nhưng còn tôi, hiện tại đang là ngoài đời chứ tôi chẳng phải đang vào vai một diễn viên nào khác, tôi cũng chẳng phải là người viết kịch bản để có thể có một kết thúc có hậu cho riêng mình. Sự thật là tôi đang trôi vô vọng trong một mớ bòng bong, tôi mệt mỏi tột cùng với những nhớ thương chẳng có sự đáp trả. Suy cho cùng, tôi không có đủ can đảm để nói cho người đó biết tôi thích anh như thế nào, bởi tất cả vì “lòng tự trọng và kiêu sa của một đứa con gái”.
Không biết đến bao giờ, tôi mới có đủ can đảm ấy??